XIN BẠN NGHE TÔI VÀ NÓI CHO NGƯỜI KHÁC NGHE

TÔI KHÔNG CÓ CAO VỌNG MONG BẠN LÀM GÌ HƠN LÀ NGHE TÔI NỐI VÀ NẾU CÓ THỂ, NÓI LẠI CHO NGƯỜI KHÁC NGHE.

Saturday, October 27, 2012


Thế nào là phản động?

Cập nhật: 14:50 GMT - thứ sáu, 19 tháng 10, 2012
Đảng Cộng sản Việt Nam không cho phép chính trị đa đảng
Từ “phản động” nghĩa là tất cả những gì đi ngược lại hay trái với quy luật của tự nhiên và xã hội.
Khái niệm “phản động” trong lĩnh vực chính trị xã hội được hiểu là khi các chính phủ, tổ chức, đảng phái chính trị, cá nhân có đường lối, chính sách, tư tưởng, cương lĩnh hoạt động đi ngược lại xu thế dân chủ và tiến bộ xã hội, làm thiệt hại đến lợi ích của nhân dân và Tổ quốc. Các đảng cầm quyền, chính phủ cố níu kéo và duy trì chế độ chính trị lạc hậu, phi dân chủ. Họ tuyệt đối hóa quyền lực của một cá nhân hay một đảng. Họ khinh thường các giá trị của quyền con người. Họ biến nhân dân thành đối tượng, công cụ để họ thỏa mãn về quyền lực và của cải. Họ sử dụng cả hệ thống chính trị, luật pháp, và truyền thông để chống lại và đàn áp những tổ chức, cá nhân đấu tranh dân chủ và bảo vệ nhân quyền.
Trong các nước có chế độ chính trị độc tài hoặc độc đảng toàn trị, cụm từ “phản động” và “thế lực thù địch” được chính quyền sử dụng để chụp mũ, quy kết, ám chỉ những người, những tổ chức đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền và tiến bộ xã hội. Chính quyền cũng sử dụng từ “phản động” và “thế lực thù địch” để chụp mũ và quy kết cho những người có tư tưởng, quan điểm đối lập với đảng cầm quyền. Những người lên tiếng phê phán, chỉ trích đảng cầm quyền trong các lĩnh vực quản lý kinh tế, ngoại giao, quốc phòng, an ninh,…
Để vô hiệu hóa cũng như cô lập những người hoạt động đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền. Đồng thời làm mất đi sự ủng hộ của những người dân còn thiếu thông tin dẫn đến hiểu sai về việc đấu tranh của những người yêu nước. Các chính quyền độc tài và độc đảng toàn trị thường sử dụng quyền lực và các phương tiện truyền thông độc quyền của họ để tuyên truyền, vu khống và gọi những tổ chức và những người dân yêu nước là “phản động” và “thế lực thù địch”.
Bản chất phản động
Trong thực tiễn của lịch sử thế giới, có những đảng phái chính trị mà ban đầu mang bản chất của một đảng cách mạng, có công lao trong việc đem lại độc lập cho quốc gia. Nhưng khi nắm được quyền lực đã trở nên tham nhũng, thoái hóa, biến chất và không chịu từ bỏ những tư tưởng độc tài, độc đảng lạc hậu để tiếp thu những tư tưởng dân chủ, tiến bộ. Do đó những đảng cầm quyền này dần dần trở thành đảng phản động, và họ đi ngược lại với lợi ích của nhân dân và Tổ quốc. Họ sử dụng bộ máy an ninh, cảnh sát, nhà tù để đe dọa, uy hiếp người dân nhằm duy trì quyền lực cùng với bản chất phản động của họ.
Để hiểu rõ thế nào là phản động và thế lực thù địch với nhân dân, chúng ta cần phải xem xét kỹ từ bản chất bên trong cho đến những biểu hiện ra bên ngoài của một chế độ chính trị xã hội, đảng cầm quyền, hay một chính phủ.
Trong Thánh Kinh cho biết“…Không có cây lành lại nào sinh quả độc; không có cây độc nào lại sinh quả lành; vì xem quả thì biết cây. Không ai hái trái vả nơi bụi gai, hay trái nho nơi bụi tật lê. Người tốt do lòng chứa điều thiện mà sinh ra điều thiện; kẻ xấu do lòng chứa điều ác mà sinh ra điều ác; bởi đầy dẫy trong lòng nên miệng mới nói ra.”
Ở những quốc gia mà do những đảng chính trị mang bản chất phản động nắm quyền thì chúng ta nhận thấy như sau:
Điều 79 và 88 trong bộ luật hình sự Việt Nam dùng để bóp nghẹt tự do ngôn luận?
Thứ nhất, mọi giá trị đạo đức xã hội bị đảo lộn. Những kẻ bất chính, bất lương và gian ác thì nắm quyền lực, chiếm chỗ của những người công bình, chính trực. Những kẻ lưu manh, xấu xa thì khoác áo công quyền. Họ nhân danh Nhà nước, pháp luật để sách nhiễu, bắt giữ, xét xử và cầm tù những người đang tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền.
Thứ nhì, tham nhũng trở thành quốc nạn, nó diễn ra ở khắp mọi nơi từ địa phương đến trung ương. Từ nơi kín đáo, riêng tư cho đến công khai trên các tuyến đường giao thông.
Thứ ba, hệ thống, bộ máy quản lý kinh tế yếu kém dẫn đến tham nhũng, lãng phí tài sản của nhân dân, của quốc gia. Hệ thống tư pháp lạc hậu dẫn việc xét xử oan sai, công lý được đem ra mua bán, trao đổi. Hệ thống hành chính, thủ tục hành chính chồng chéo, không minh bạch dẫn đến tình trạng sách nhiễu người dân.
Thứ tư, nạn tham nhũng và vô trách nhiệm của chính quyền đã dẫn đến tình trạng tài nguyên thiên nhiên, rừng bị tàn phá và khai thác cạn kiệt. Môi trường sống, không khí trong các đô thị bị ô nhiễm xếp hạng nhất thế giới, ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống của hàng chục triệu người dân.
Thứ năm, những đảng phản động nắm quyền vô trách nhiệm, không đủ khả năng, năng lực để kiểm soát những loại hàng hóa tiêu dùng, thực phẩm độc hại, kém phẩm chất được sản xuất trong nước cũng như nhập lậu. Họ cũng yếu kém về trí tuệ cũng như tầm nhìn trong qui hoạch, kiến trúc và xây dựng đô thị.
Nhân quyền
Cuối cùng, chúng ta so sánh trong lĩnh vực nhân quyền để thấy rõ hơn bản chất phản động của một chế độ chính trị. Ở các quốc gia do các đảng mang bản chất phản động cầm quyền thì các quyền con người trong lĩnh vực chính trị bị hạn chế hay tước bỏ hoàn toàn như: quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Khi người dân phê phán hay chỉ trích những sai trái của chính quyền thì bị qui kết chống lại nhà nước và bị cầm tù. Người dân không được quyền làm báo chí tư nhân mà báo chí do đảng phản động độc quyền.
"Các chế độ chính trị phản động muốn duy trì bóng tối bao trùm lên cả dân tộc để che đậy những hành vi tội ác của họ. Nhưng các lực lượng dân chủ và tiến bộ xã hội lại mang ánh sáng tới để xua tan bóng tối đang đè nặng lên dân tộc, và quét sạch đi mọi tội ác."
Khi người dân thực hiện quyền hội họp, biểu tình ôn hòa thì bị sách nhiễu, bị tước đoạt quyền tự do, đem đi giam giữ mà không xét xử. Khi người dân thực hiên quyền lập hội, lập đảng thì bị qui kết hoạt động nhằm lật đổ chính quyền. Còn ở các quốc gia dân chủ tiến bộ thì người dân được tự do thành lập các tờ báo, báo chí trở thành công cụ quyền lực của nhân dân để giám sát hoạt động của chính quyền. Người dân được tự do hội họp, tự do biểu tình ôn hòa. Người dân có quyền tự do tham gia hoặc thành lập các tổ chức, đảng phái chính trị.
Qua thực tiễn ở các chế độ độc tài và độc đảng ở Đông Âu trước đây và ở khu vực Trung Đông, Bắc Phi hiện nay, chúng ta thấy rằng “các thế lực thù địch và phản động” đã bị chính quyền chụp mũ trước đây. Khi cách mạng dân chủ thành công thì đã chứng minh rõ ràng đó là những lực lượng cách mạng chân chính và tiến bộ. Họ đã tiến hành các cuộc cách mạng dân chủ đem lại quyền lực, quyền làm chủ đất nước về cho nhân dân. Thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng dân chủ văn minh. Các chế độ độc tài và độc đảng sau khi bị thay thế và công khai tất cả các thông tin về họ thì mọi người dân đều nhận thấy bản chất của các chế độ đó đều hết tàn bạo và mang bản chất cực kỳ phản động.
Chính quyền phản động thường biến nhân dân từ địa vị làm chủ đất nước thành công cụ để phục vụ cho lợi ích phi pháp của họ đó là nhân dân phải lao động cực khổ trong các nhà máy, trên các công trường, hầm mỏ, đồng ruộng, trên các ngư trường đánh bắt hải sản để làm tiền và nộp thuế cho ngân sách quốc gia nhưng đã bị các từng lớp quan chức tha hóa chi tiêu lãng phí, tham nhũng và vơ vét của cải của nhân dân thành của riêng. Để dễ dàng thực hiện những hành vi phi pháp đó mà không bị nhân dân trừng phạt thì các chính quyền phản động phải duy trì quyền lực tuyệt đối của mình để kiểm soát mọi mặt của đời sống xã hội. Họ xây dựng hệ thống pháp luật, hệ thống các cơ quan tư pháp và hệ thống chính quyền nhằm hạn chế tối đa các quyền con người, vô hiệu hóa các quyền tự do, dân chủ của nhân dân.
Các chế độ chính trị phản động muốn duy trì bóng tối bao trùm lên cả dân tộc để che đậy những hành vi tội ác của họ. Nhưng các lực lượng dân chủ và tiến bộ xã hội lại mang ánh sáng tới để xua tan bóng tối đang đè nặng lên dân tộc, và quét sạch đi mọi tội ác.
Nhận diện được bản chất thực sự ai là phản động? Ai là thế lực thù địch với nhân dân? Và ai là dân chủ, tiến bộ là rất cần thiết. Từ đó mọi người dân sẽ có thái độ tích cực ủng hộ cũng như tham gia vào các lực lượng dân chủ và tiến bộ để tiến hành cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một luật sư hiện sống ở Hà Nội.

Wednesday, October 24, 2012

Nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người”

 Việt Nam Cộng Hòa - Nạn nhân của chính sách “Ngậm máu phun người”

Đặng Chí Hùng 

 
 
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Thưa các bạn, là một người trẻ tuổi, chưa một lần được biết đến ngôi trường của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), cũng chưa từng được sống dưới chế độ tự do non trẻ đó, tuy nhiên qua nhiều sách báo, tài liệu và nhân chứng sống, cộng với những suy nghĩ của mình, tôi nhận thấy một điều đó là một chế độ, một nhà nước khác hẳn với những lời tuyên truyền của cộng sản. 

Có một câu hỏi làm tôi day dứt gần 10 năm trời khiến tôi phải tự mình đi tìm câu trả lời cho nó đó là: “Tại sao một chế độ bị quy chụp là ngụy lại được người dân thương nhớ, tiếc nuối?”. Và cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó trong bài này đó là “Việt Nam Cộng Hòa chỉ là nạn nhân của một chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản Việt Nam”. Vì sao tôi nói vậy? Vì không có một chế độ xấu xa nào mà hàng triệu công dân của nó ở Hải ngoại lẫn những người vẫn còn ở lại trong nước đã từng sống trong chế độ đó và thân nhân họ, thậm chí những người miền Bắc có tư duy đều thương tiếc. Con người ta có một tâm lý chung đó là luôn muốn quên đi cái dĩ vãng xấu xa, không tốt đẹp. Vậy khi hàng triệu người dù cho phải ly tán vẫn nhớ về nó thì đó không thể là điều xấu xa. Đó chính là câu trả lời chính xác nhất.

Thật ra bất cứ một xã hội nào cũng có mặt hạn chế, ngay cả nước Mỹ nhân bản và dân chủ hiện nay cũng còn nhiều mặt cần sửa đổi. Việt Nam Cộng Hòa không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên trong một chừng mực nhất định thì những hạn chế đó sẽ dần khắc phục theo thời gian và trong cùng một thời điểm lịch sử hay thậm chí ngay cả với xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện tại thì VNCH xứng đáng dân chủ gấp vạn lần thật sự chứ không nói dối trơ trẻn của bà Doan. Đó là lý do tôi viết bài này để chứng minh cho bạn đọc những sự thật về một nhà nước dân chủ non trẻ nhưng đã phải chịu chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản Việt Nam. 

Tôi viết bài này xin giành tặng cho tất cả bạn đọc với mong muốn: 

Với những người yêu VNCH dù đã từng sống hay chỉ biết đến qua sách vở thì như một lời khẳng định chắc chắn rằng những gì họ đã yêu mến không hề nhầm lẫn. 

Với những người bị lừa dối hi sinh cho đảng cộng sản như thế hệ cha ông tôi thì như một lời chân tình để giúp họ thật sự nhận ra bản chất của đảng cộng sản VN và ông Hồ đã lừa dối họ bao lâu này. 

Với những người còn vì miếng ăn mà cố gắng lừa bịp dân tộc hãy tỉnh lại đi, sự thật không thể bị bưng bít được mãi. Đừng tự lừa dối mình và lừa dối nhân dân nữa, hãy để cho lương tâm con người lên tiếng trong tâm hồn mình.

Phần 1: Những sự thật về Việt Nam Cộng Hòa 

A. Mỹ không hề xâm lược Việt Nam: 

Trong bài “Những sự thật cần phải biết - Sự thật về Đại thắng mùa xuân 1975” tôi đã chứng minh  thất bại của VNCH không phải do hèn kém như cộng sản bịa đặt. Họ bị đồng minh bỏ rơi và bị ép phải chết yểu trong bàn cờ chính trị Mỹ-Trung cộng-Liên Xô. Mỹ cũng có lỗi của mình trong việc bỏ rơi đồng minh nhưng cũng nên biết rằng nước Mỹ cần phải tự cứu mình trong lĩnh vực kinh tế và cũng do chính sách nhân bản, không muốn lún sâu chiến tranh, đồng thời phần nào đấy là việc họ để cho chính bản thân những người dân Việt Nam nhận ra sự thật về cộng sản. 

Tuy nhiên có một điều rất quan trọng mà tôi phải khẳng định đó là Mỹ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản Việt Nam vẫn tuyên truyền để lừa bịp lòng yêu nước của nhân dân ta. Tại sao tôi có thể khẳng định điều này? Xin được trình bày như sau. 

Thứ nhất, cho đến giờ phút này dù bất cứ ai cũng có thể thấy người Mỹ đến Việt Nam không lấy của người Việt Nam dù chỉ là một mm đất đai, hải đảo. Thậm chí họ còn giúp chúng ta xây dựng một Sài Gòn tự do và phồn vinh mà ở thời điểm trước năm 1975 là Hòn Ngọc Viễn Đông, ngay cả Singapore hay HongKong lúc ấy còn phải xếp hàng từ xa. Vậy thì người Mỹ xâm lược gì ở Việt Nam? Đất không lấy, một giọt dầu cũng không? Trung cộng trong khi đó thì sao? Trung cộng đã lấy Hoàng Sa - Trường Sa "nhờ" công hàm bán nước 1958 của ông Chủ tịch nước Hồ Chí Minh và ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng (xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 2 - Hồ Chí Minh và vai trò trong công hàm 1958”). Và còn hàng trăm km biên giới ở Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, hay Boxit Tây Nguyên. Ai xâm lược đây? Người Mỹ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản vẫn rêu rao, mà kẻ xâm lược nước ta chính là “Đồng chí 16 chữ vàng, 4 tốt, tri ân sâu nặng” của đảng cộng sản Việt Nam. Đây cũng là điều cho thấy đảng cộng sản ngậm máu phun người đối với người Mỹ. 

Thứ hai, nếu nói người Mỹ xâm lược Việt Nam thì có nghĩa là họ phải đổ quân đội vào Việt Nam trước khi đảng cộng sản để lại quân du kích và cán bộ tại VNCH để nằm vùng và khủng bố nhân dân miền Nam. Nhưng thực tế lại trái ngược lại. Xin quay lại “Những sự thật không thể chối - phần 13 - Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!” bạn đọc sẽ thấy rõ. 

Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền:
“Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”.
Nhưng thực chất thì sao? Năm 1961 khi ông Ngô Đình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc đó chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường sá... 

Mỹ chỉ bắt đầu đưa quân vào miền Nam từ năm 1965, sau khi ông Ngô Đình Diệm qua đời do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp quân sự. Điều này ai cũng biết cả. Quân Mỹ thực sự đổ quân vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964 và để giúp VNCH chống lại cuộc chiến đang ngày càng leo thang của cộng sản ở miền Nam. Cho đến năm 1964 cả về quân số và trang bị quân sự của VNCH không thể bằng VNDCCH (đã chứng minh trong Những sự thật không thể chối - phần 3 - Bác, đảng đã bán những gì và để làm gì?). Vậy thì vào thời điểm 20.12.1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai xâm lược mà chống? Đảng cộng sản phải chống ai, chống cái gì vào năm 1960? Chính sự mâu thuẫn trong lời nói của cộng sản cũng cho ta thấy bản chất nói dối, lật lọng trong việc kích động chiến tranh phi nghĩa tại Việt Nam và cho thấy việc vu khống cho người Mỹ xâm lược Việt Nam là vô lý. 

Thứ ba, hãy nghe người Liên Xô nói về việc Mỹ đổ quân vào Việt Nam để thấy người anh cả của đảng cộng sản Việt Nam biết rõ người Mỹ không phải vào Việt Nam “xâm lược” như cách tuyên truyền của đảng cộng sản Việt Nam. Tài liệu của Liên Xô đăng trong cuốn sách có tên “Một bước đi lớn” – bởi nhóm tác giả đã từng hoạt động tại KGB và do NXB Quân đội Liên bang Nga xuất bản năm 1999 nói về hoạt động tình báo của Liên Xô (đã giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 13 -Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn!” có đoạn ở 128: 

“Người Mỹ chắc chắn không xâm lược Việt Nam như cách người Pháp thực dân làm trước năm 1945 nhưng Việt Nam phải là một trong những tiền đồn ngăn cản chủ nghĩa tư bản ở Á Châu bao gồm Bắc Triều Tiên, Trung Hoa, Afghanistan...” Thì ra người Liên Xô với những con mắt lão luyện của tình báo KGB đâu có cho rằng người Mỹ xâm lược và đô hộ Việt Nam như cách người Pháp thực dân. Người Liên Xô chỉ lo ngại cho chủ nghĩa cộng sản của họ bị người Mỹ đánh bại chứ họ không nói là người Mỹ xâm lược và đô hộ Việt Nam như cách cộng sản tuyên truyền. Đó là do chính sách ngậm máu phun người của cộng sản nhằm lừa gạt hàng triệu thanh niên bỏ xác vì quyền lợi của chóp bu cộng sản mà thôi. Đó chính là một trong những chiêu bài núp bóng “Giải phóng dân tộc” mà ông Hồ cùng đảng cộng sản thực hiện để nhuộm đỏ Việt Nam cho âm mưu của Trung cộng. 

Thứ tư, thật ra mong muốn người Mỹ vào Việt Nam đổ quân để tạo cớ người Mỹ xâm lược Việt Nam cũng nằm trong âm mưu của Trung cộng chỉ đạo cho ông Hồ và đảng cộng sản Việt Nam thực hiện. Trong cuốn sách “MAO: The Unknown Story” của tác giả Jung Chang và Jon Halliday được phát hành năm 2005 do hai nhà xuất bản Anchor Books và Random House xuất bản, ở trang 470 có đoạn: “Có một nơi gần Trung Quốc, nơi đã có người Mỹ, đó là Việt Nam. Cuối năm 1963, miền Nam Việt Nam có khoảng 15,000 cố vấn quân sự Mỹ. Kế hoạch của Mao là tạo tình huống làm cho Mỹ phải gởi thêm quân đội vào miền Nam…”

Thế là đúng ra năm 1963, Trung cộng cũng nhận thấy người Mỹ chỉ có 15000 cố vấn mà thôi. Và chính Mao muốn ông Hồ phải “tạo tình huống” để người Mỹ phải đổ quân vào Việt Nam. Đó chính là việc cố tình tạo ra “kẻ thù” xâm lược để có cớ đánh VNCH và đổ tội cho người Mỹ xâm lược Việt Nam của Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh. 

Thứ năm, thêm một đồng minh của VNDCCH khẳng định người Mỹ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản tuyên truyền cho thấy những gì chúng ta đã và đang được nghe đảng cộng sản chỉ là lừa bịp. Trong cuốn sách có tên “Đối nghịch của tác giả J. Leroy - một nhà hoạt động xã hội người Pháp và cũng là đảng viên đảng cộng sản Pháp (giới thiệu ở bài “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 14 - Ai làm cho Huế đau thương?”). Cuốn sách của ông đi sâu phân tích về tính chất đối lập của đảng cộng sản và các đảng phái khác và dẫn chứng về cuộc chiến Việt nam như là một sự đối nghịch đỉnh điểm về ý thức hệ. Trong trang 187 của cuốn sách in năm 2000 tại Pháp có nội dung trích như sau:“Một cuộc chiến tại Việt Nam là điều mà Hoa Kỳ không mong muốn, họ đến với Việt Nam khác hẳn lũ người độc ác của chúng ta trước đây. Nhưng họ phải đổ quân vào vì họ không muốn Liên Xô bành trướng tư tưởng của Mác, Lê Nin…” Tác giả cộng sản Pháp này rất trung thực trong việc đánh giá người Mỹ không xâm lược Việt Nam như chính thực dân Pháp trước năm 45 mà họ chỉ vào Việt Nam trong tình thế bắt buộc chống lại sự bành trướng tư tưởng đỏ của Liên Xô.
Kết luận: Một kẻ đi xâm lược không thể là kẻ đổ quân vào sau khi đồng minh của họ bị khủng bố. Người Mỹ chỉ đổ quân vào để giúp đồng minh chống lại chủ nghĩa cộng sản bạo tàn và độc tài. Người Mỹ chỉ là một “kẻ thù” được dựng lên với mục đích lừa dối dân tộc trong chiêu bài “Chống Mỹ cứu nước” của đảng cộng sản. Việc tạo ra một kẻ “xâm lược” giả tưởng này không khác gì việc người ta cố tình dựng lên một hình ảnh “thế lực thù địch để nói về đội ngũ đấu tranh dân chủ hiện nay ở Việt Nam hay bóng ma “thế lực thù địch” đang làm đảng tự diễn biến. Một kẻ đi xâm lược không thể không áp bức, bóc lột và lấy đất đai, tài nguyên của chúng ta. Người Mỹ thì không làm điều đó, vậy họ không thể là kẻ xâm lược. 

Người Mỹ đến Việt Nam với mục đích chống lại sự bành trướng chủ nghĩa cộng sản trên thế giới và giúp VNCH chống lại làn sóng khủng bố của đảng cộng sản gieo rắc tại Miền Nam. Họ không hề xâm lược Việt Nam như cách đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền, họ cũng là nạn nhân của một chính sách ngậm máu phun người của đảng cộng sản Việt Nam. 

B. Việt Nam Cộng Hòa không phải là chế độ Ngụy Quân, Ngụy Quyền: 

Nếu không có kẻ xâm lược thì làm gì có kẻ làm tay sai “ngụy quân, ngụy quyền”? Như phần A tôi đã chứng minh những tác giả trung lập và ngay cả những người cộng sản Pháp, Liên Xô trong những nghiên cứu nghiêm túc của mình đã công nhận người Mỹ không hề xâm lược Việt Nam đúng nghĩa. Vậy thì những người đồng minh của họ là VNCH có phải là tay sai bán nước như cộng sản nhồi nhét vào đầu chúng ta hay không? Không. Hoàn toàn không phải. Đó là một chế độ dân chủ non trẻ nhưng mang trong mình những tư tưởng và ý niệm tốt đẹp cho nhân dân. Tôi xin khẳng định thông qua phần B này. 

Nói như bà Dương Thu Hương một nữ văn sĩ miền Bắc theo đoàn quân của CS Bắc Việt vào Sài Gòn vào tháng 4 năm 1975 thì “Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt nam phạm phải...” Và chính ông Võ Văn Kiệt, cựu thủ tướng của CHXHCNVN cũng phải thốt lên cái ngày 30/4 là ngày mà VNCH chính thức mất đi trên danh nghĩa nhưng còn mãi tồn tại trong lòng người yêu dân chủ, tự do“Ngày của triệu người buồn. 

1. VNCH có nền kinh tế phát triển hơn hẳn VNDCCH: 

Tại miền Nam dưới sự lãnh đạo của ông Ngô Đình Diệm, cùng sự hỗ trợ của Hoa Kỳ nhằm khôi phục kinh tế và nâng cao dân trí, trong thời điểm miền Bắc có cải cách ruộng đất gây tai họa thì miền Nam cũng có Cải cách điền địa và “Người cày có ruộng” mang lại niềm vui cho nhân dân. Chính vì có những chính sách hợp lý, chế độ dân chủ nên nửa trong của Việt Nam đã phát triển nhanh chóng. Bằng chứng là Sài Gòn được coi là “Hòn Ngọc Viễn Đông”

Ngay sau khi ông Diệm bị giết hại thì nền Đệ nhị Cộng hòa cũng đã có những nối tiếp nền Đệ nhất Cộng hòa để đem lại đời sống no ấm cho nhân dân miền Nam. Dù có khó khăn do chiến tranh liên miên, đảng cộng sản cho quân du kích nằm vùng đặt bom, phá đường, tài sát dân lành thì nền kinh tế vẫn được duy trì một đời sống hơn hẳn so với VNDCCH. Bạn đọc hãy cùng tôi điểm lại những tài liệu để thấy sự thật này. 

Giai đoạn 1954-1956: Công nghiệp khá nghèo nàn với số lượng nhà máy ít ỏi có từ thời Pháp thuộc. 

Giai đoạn 1957-1967: là giai đoạn bùng nổ của công nghiệp nhờ chính sách công nghiệp tích cực của chính quyền và nhờ các biện pháp bảo hộ nền công nghiệp trong nước. 

Thursday, October 11, 2012


AI ĐÃ HACKED VÀO QUAN LÀM BÁO VÀ BÔI NHỌ GIA ĐÌNH BÀ HOÀNG YẾN?

Trong khoảng 12h Blog của chúng tôi đã bị Hacked và kẻ giả mạo đã đưa các thông tin bôi nhọ gia đình bà cựu nghị sĩ Hoàng Yến, không những thế còn vi phạm pháp luật của Hoa Kỳ.

Liệu 'Những người yêu nước hải ngoại' như đám Hacker dấu mặt tự xưng có làm nổi cái việc biết đến từng chi tiết các chuyến bay, đến số ghế mà bà và người thân đã đi trên chuyến bay và những tư liệu hình ảnh rất đáng xấu hổ chỉ của những trang mạng khiêu dâm bị ngay Luật pháp của Hoa Kỳ nghiêm cấm????

Có lẽ độc giả Việt Nam, những người thật sự yêu Tổ Quốc Việt Nam đang bị giày xéo  bởi những tên bán nước như Nguyễn Tấn Dũng, NguyễnVăn Hưởng đều muốn biết bộ mặt thật của những kẻ chính trị gia bẩn thỉu đó đã làm gì.
 Để hãm hại một con người Tướng Hưởng đã buộc Tướng Tô Lâm thành lập một ban chuyên án để chuyên hacked vào máy tính và emails của cá nhân bà Yến, cùng những người thân trong gia đình, của cả bạn bè bà Yến vừa ăn cắp thông tin, vừa chế biến, bóp méo theo mục đích của chúng.

Mặt khác Hưởng đã buộc Trần Việt Tân sử dụng cả mạng lưới điệp viên ngoại tuyến của mình ở nước ngoài đổ vào để theo dõi những địa chỉ mà chúng đã biết, mục đích vừa đe doạ và không từ cả thủ đoạn hãm hại những người không những vô tội mà còn là một biểu tượng Doanh nhân thực sự được xã hội và người dân Việt Nam ngưỡng mộ.

Thật đáng hổ thẹn cho cả một bộ máy quyền lực của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng tốn tiền của nhân dân để làm một cái việc vô cùng bẩn thỉu mà bất cứ một con người bình thường nào cũng cảm thấy nhục nhã!

Có lẽ qua đây cho mọi người hiểu rõ tại sao thời của Chính Phủ Dũng ngân sách nhà nước luôn tăng 2-3 lần so với Người Tiền nhiệm và luôn luôn bội chi, ngay năm nay chỉ có 9 tháng đã bội chi trên 120.000 tỷ đồng tương đương 6  tỷ USD!

Làm sao không bội chi cho được khi Nguyễn Tấn Dũng đã xử dụng ngân sách nhà nước, ngân sách dùng để đảm bảo an ninh Quốc gia để nuôi một đội quân đi theo dõi hãm hại một bà cựu Nghị sĩ cùng gia đình??? Vậy thử hỏi còn có điều gì mà những  loại người như bè lũ Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Văn Hưởng không dám làm?
  
Chúng tôi lấy làm tiếc và xin chia xẻ với bà Yến cùng gia đình vì những gì bè lũ Quỷ dữ Nguyễn Văn Hưởng đã làm với bà và gia đình. Chúng tôi khuyên bà và gia đình hãy nhanh chóng báo cho FBI để truy tìm những kẻ dấu mặt tại Hoa Kỳ. Luật pháp của Hoa Kỳ rất nghiêm minh và bảo vệ quyền con người, bất kỳ sự theo dõi bất hợp pháp nào nếu bị bắt sẽ bị trả giá thích đáng. Đồng thời hãy 'Tương kế, tựu kế', làm thế nào tóm cổ được một kẻ theo dõi gia đình bà, từ đó sẽ phăng ra cả một tổ chức, nhất là con rể bà là Người Mỹ, họ sẽ  được Luật pháp Hoa Kỳ bảo vệ vạch mặt cái tổ chức cầm đầu là Tướng Trần Việt Tân của Bộ Công An Việt Nam và lôi cổ bọ chúng ra trước Toà án Hoa Kỳ.

Chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ nếu  Bà Yến cùng gia đình cần sự giúp đỡ của chúng tôi

AI LÀ JUDA TRONG CUỘC HỌP TỐI CHỦ NHẬT?

Xin thông báo thông tin vỉa hè mà bất cứ ai cứ ra quán cóc ở Hà Nội đều nghe được:

BCT họp kín tối chủ Nhât vừa rồi và chính lực lượng an ninh của Công an thầm thì, rỉ tai: nhau Khác hẳn với bộ mặt tại Hội nghị 6 phùng mang trợn má, anh y tá vào BCT lại 'nhũng như con chi chi' nhận mọi khuyết điểm và xin được ở lại để tiếp tục…. khắc phục hậu quả!!!

Nhưng khi bỏ phiếu kín chỉ được có 4 phiếu. Mọi đồn đoán xem ai là Juda phản Chúa? Người ta thì thầm đồn nhau rằng "Đương nhiên một phiếu là của chính anh y tá rồi, còn lại thì ông béo ị Út em kẻ 'hiến kế' cứu anh y tá từ kỳ họp BCT đợt trước, người cùng quê hương bản xứ, cùng bán bãi vượt biên thu vàng chia nhau từ thuở hàn vi"!

Còn lại 02 phiếu là của ai?

Cu đen nghe lóm được Thổ công thổ địa kháo rằng chính tên "Vừa hèn vừa tham Lê Thanh Hải" - Người đã dính chùm với anh y tá về vụ Lê Văn Sỹ năm nào, nên phải tiếp tục phản lại cả Thầy Sáu Phong người đã dám lớn tiếng doạ cả TBT "Nếu các anh mà không làm đến nơi đến chốn thì chính tôi sẽ cầm đầu biểu tình chống lại các anh…"!

Còn kẻ thực sự Juda có lẽ chẳng cần phải đoán là kẻ đang nắm 700 cái tờ báo và 67 cái đài Truyền hình của cả nước! Nếu không trả nợ 21 triệu đô la mà 'Thiểu năng trí tuệ' đã bỏ ra mua cho cái chức ngày nay đã phải rải từ anh y tá cho đến ' Đức ngắn, tài NÔNG' từ trước Đại hội XI!

Cu đen chẳng biết thực hư thế nào nhưng đây chính là tin từ trong ruột của anh y tá thổi ra ngoài! Thực sự ngay trong ruột của Hưởng là Tô Lâm và Tướng Việt Thành cũng chẳng qua 'cực chẳng đã' buộc phải làm theo Hưởng, những tai và mắt đều ngóng trông xem 'Các cụ gật đầu, gãi tai' thế nào để mà liệu đường rút….

Vậy bà con hãy năng đi chùa chiền cầu khấn Trời Phật và chờ tin nhé! 

CUỘC CHIẾN ĐẤU VẪN CÒN TIẾP DIỄN....

Dân cư mạng đây đó rò rỉ thông tin về việc Thủ Tướng sẽ buộc phải ra đi chỉ là ngày một ngày hai, còn dân Hà Nội thì túm năm tụm ba kháo nhau đủ điều... Nhưng riêng những người trong cuộc thì ...'im như thóc'!

Có đời thuở nhà ai một Hội Nghị của Trung Ương Đảng và 175 Trung Uỷ là những 'tinh tú' của Đảng, vậy mà khi vào họp thì mọi điện thoại đều bị tịch thu! Nếu đồng chí nào muốn gọi điện thoại thì đã có chú công an đứng cạnh bên 'nghe chừng' để đảm bảo không được nói gì 'nhạy cảm', nói xong thì phải nộp lại điện thoại!!!

Có lẽ dù Chủ toạ Hội Nghị chẳng có làm đến như vậy thì cũng không một ai dám mở miệng, 175 cây cột điện di động, đến, ngồi xuống, nghe rồi về.... Đến cả nói chuyện với nhau mà cũng không dám vì sợ bị ghi âm! 

Đảng còn không tin chính những 'ưu tú' nhất của mình thì làm sao có thể tin được nhân dân?

Ngạn ngữ có câu "Mất lòng tin là mất tất cả!", vậy chẳng lẽ 'các đồng chí mình lại đánh mất cả lòng tin vào 'đồng chí mình' rồi sao?

Phàm rằng: Đảng là của dân, vì nhân dân mà sinh ra, vậy thì tại sao cuộc tắm gội, tổng vệ sinh thân thể không công khai để cho Quốc dân đồng bào được thấu tỏ? Cái quan niệm "Đóng cửa bảo nhau" để "giữ uy tín " có lẽ đã thuộc về thời quá khứ từ lâu lắm rồi. Thời đại thông tin kết nối toàn cầu chẳng một ai có thể bưng bít được thông tin và Cái nghịch lý mà ai cũng biết là càng dấu dấu, diếm diếm thì chỉ càng làm tăng thêm sự tò mò, tọc mạch.

Hơn nữa nếu thực sự là 'đầy tớ của nhân dân' thì điều đương nhiên nhân dân không những phải có quyền được biết mà phải được quyền tham gia chính kiến! Chỉ có như vậy đất nước mới hy vọng có được một tương lai tươi sáng hơn!

Trở lại cái đề tài nóng nhất mà có lẽ cũng chính là nguyên nhân khiến các Ngài Uỷ viên Trung Ướng bỗng trở thành Robot hết - Đó là Số phận của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng! Dù cho thiên hạ thì thầm to nhỏ Thủ Tướng chỉ được 40 phiếu/175 phiếu và giao cho BCT quyết định hình thức kỷ luật đã khiến nhiều người hoan hỷ tưởng rằng thế là ngày mai đất nước sẽ khá lên ngay đó!

Nếu ai đó  tin vào điều đó thì quá ngây thơ! Họ có biết đâu ông Thủ Tướng đã hạ quyết tâm 'sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng'! Ông đã kịp tiếp tục  ký ban hành những chỉ thị để hành hạ và giết người vô tội với mưu đồ "Dù tao có về rồi thì văn bản tao ký vẫn có giá trị..."... và đúng là "Tao mà ra đi thì cũng quậy cho nát bét ra...."

Đáng buồn thay một Thủ Tướng đi lên từ anh công an 'còm' chuyên 'bán bãi' cho tổ chức vượt biên kiếm vàng ròng, sau mấy chục năm dù lên đến đỉnh cao quyền lực vẫn hiện nguyên hình bản chất của một kẻ chính trị côn đồ! Đó là lý do vì sao chỉ có duy nhất Nguyễn Tấn Dũng đã sử dụng tên 'đồ tể' Nguyễn Văn Hưởng từ khi Thứ Tưởng Bộ công an đến khi hắn đã về hưu vẫn cố lôi lại, dựng lên để tiếp tục những ngón đòn thấp hèn, ti tiện và tàn ác những mong giữ cho quyền lực của chính mình và bề lũ lũng đoạn!

Từ nay đến cái ngày Quốc Hội có thể miễn nhiệm  hay bãi chức Nguyễn Tấn Dũng, cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp diễn và một điều có thể chắn chắn sẽ còn nhiều  con vật tế thần sẽ bị đưa lên dàn hoả thiêu của anh y tá và tên đồ tể Nguyễn Văn Hưởng!

Hiện nay tay sai của Hưởng, của Tô Lâm, của Trần Việt Tân vẫn chưa hề chùn tay, một dàn 'tay sai' vẫn đang ăn cơm nhân dân để giết hại nhân dân ngày đêm lùng sục khắp  nơi để "Còn nước, còn tát"!

Ông Đặng Thành Tâm - Người vẫn được cho là 'đệ tử' của ông Trương Tấn Sang vẫn đang được đứng đầu danh sách 'bắt cóc' để  tiếp tục theo đuổi kế hoạch biến ông Trương Tấn Sang trở thành kẻ phản Quốc!

Riêng đối với ngài TBT, Hưởng đã cho người đi lùng sục và phân phát tài liệu để 'xì' cho dân cư mạng về việc 'sổ đỏ' nhà ở của ông TBT là bất minh! Chúng tôi nhận được tài liệu của bè lũ tay sai của Hưởng gởi đến mà phải bật cười! Rõ ràng 'chó cùn cắn dậu'!

Nhưng điều đó cho thấy cuộc chiến đấu sẽ vẫn còn tiếp diễn..

Friday, October 5, 2012

Tội nặng hơn tham nhũng


Nguyễn Thanh Giang  Từ ngày 16 tháng 01 năm 2012, khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành Nghị quyết số 12-NQ/TW: “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” đã gần một năm trời, nhưng thử hỏi nhân dân đã thấy được những gì ngoài sự náo loạn chính trường bởi các sự kiện: Chủ tịch Hội đồng Quản trị Nguyễn Đức Kiên và Tổng Giám đốc Lý Xuân Hải của Ngân hàng ACB cùng nhiều người liên can bị bắt; GSTS Trần Xuân Giá, nguyên ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ Kế hoạch – Đầu tư bị khởi tố... Các trang web Dân làm báo, Quan làm báo, Biển Đông bị truy bức...


Bởi vậy, trả lời phỏng vấn đài RFA hôm mồng 2 tháng 10 vừa rồi, giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học đã đánh giá: “...sau những chuyện như vừa rồi thì người ta thấy chuyện phê và tự phê chỉ làm mất thời giờ mà không đi đến kết quả nào cả... cho đến hiện nay thì chưa có gì để chứng tỏ cuộc chấn chỉnh nội bộ này đưa lại kết quả cả. Điều này làm mất lòng dân, và khi một Đảng lãnh đạo mất lòng dân thì đó là thách thức lớn nhất...” 

Cũng qua bài phỏng vấn này, giáo sư Tương Lai cho rằng Nghị quyết Trung ương 4 đã đặt vấn đề không trúng: “... nguy cơ lớn nhất là gì, là tình hình của thế lực ngoại xâm hoành hành ngoài Biển Đông với tất cả những thủ đoạn trắng trợn, vừa nham hiểm, chưa thấy tập trung sức đối phó. Trong khi đó lại tập trung vào chấn chỉnh nổi bộ... Cái thách thức lớn nhất của Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay là làm sao lấy lại được lòng tin của dân. Nếu lấy lại được lòng tin của dân thì mới tính đến chuyện phê và tự phê, rồi chống tham nhũng, rồi loại bỏ một số không nhỏ những Đảng viên thoái hóa biến chất. Vấn đề của Đảng hiện này là uy tín của Đảng xuống quá thấp”. 

Trong bài thơ “Khi quốc sách chìm trong quốc nạn”, tiến sỹ Trần Nhơn, nguyên thứ trưởng Bộ Thủy Lợi thì cảnh báo rằng: bên cạnh thảm họa “Giặc tham nhũng lũng đoạn “triều đình”/ Quan liêu, lãng phí: bạn đồng minh”, đất nước còn đứng trước nguy cơ lớn hơn “Thái thú đỏ độc quyền “yêu nước”/ Rước voi giày mả tổ cầu vinh”

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang trong bài viết giải bày tâm can nhân ngày Quốc khánh cũng đồng ý rằng hiện nay không chỉ có một bầy sâu đang lũng đoạn triều đình mà ở đó còn có kẻ âm mưu cõng rắn cắn gà nhà, rước voi giày mả tổ. 

Bầy sâu thì dễ dàng nhận ra nhưng thử hỏi ai là kẻ âm mưu rước voi giày mả tổ cầu vinh? Dẫu ông Chủ tịch Nước và ông Thứ trưởng không tiện nói ra nhưng hẳn không ít người không nhận biết được. 

Không biết với động cơ gì nhưng TBT Nguyễn Phú Trọng đang dóng dả những lời lẽ rất kích động. 

Phát biểu trong buổi dự Hội nghị kiểm điểm tự phê bình và phê bình của Ban Thường vụ Thành ủy Hà Nội, ông nói đây là đợt “sinh hoạt Đảng mang ý nghĩa thiêng liêng” và“không được phép làm chiếu lệ...” Như hốt hoảng, ông còn nói, nguy cơ đang “đe dọa sự sống còn của chế độ gồm cả “tình trạng một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”

Trong diễn văn rất dài ngày 27.2 ông tỏ ra như là day dứt lắm: “Bây giờ trong Đảng cũng có sự phân hóa giàu - nghèo, có những người giàu lên rất nhanh, cuộc sống cách xa người lao động; liệu rồi người giàu có nghĩ giống người nghèo không? Nhà triết học cổ điển Đức L.Foiơ Băc đã từng nói rằng, người sống trong lâu đài nghĩ khác người ở trong nhà tranh. Mai kia Đảng này sẽ là đảng của ai? Có giữ được bản chất là đảng cách mạng của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của dân tộc không? Thực tế đã có bộ phận suy thoái nghiêm trọng về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống

Thử hỏi, ai đã làm cho “trong Đảng cũng có sự phân hóa giàu - nghèo, có những người giàu lên rất nhanh”?. 

Chính là Đảng! 

ĐCSVN lúc rất tả khuynh, lúc rất hữu khuynh. Từ chỗ “trí phú địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ” để tôn vinh cái nghèo và hô hoán chỉ cần “mo cơm, quả và với tấm lòng cộng sản”đến khi chợt tỉnh, người ta lại thúc giục nhau “Đảng viên phải biết làm giàu”. Báo Nhân Dân số ra ngày 15 tháng 6 năm 1994 còn đưa ra quy định giàu có là một trong 5 tiêu chuẩn để được bầu vào cấp ủy. Ngày ấy, không kìm được sự sửng sốt tôi đã dám thẳng thắn chỉ trích chủ trương càn rỡ đó trong bài viết “Mấy suy nghĩ nhỏ về hiện đại hóa, công nghiệp hóa” (in trong cuốn “Khát vọng ngàn đời”). 

Vậy thì ý nghĩa thiêng liêng của đợt sinh hoạt Đảng lần này có phải để nhắm xóa sự phân hóa giàu-nghèo trong Đảng không? Hay là cao cả hơn, có phải là cuộc đấu tranh giữa phe chống tham nhũng và phe tham nhũng không? 

Thấy vậy mà không phải vậy. Người ta không chủ yếu nhằm vào chống tham nhũng và chắc chắn không thể diệt được tham nhũng. 

Giữa tháng 6.2012 TBT Nguyễn Phú Trọng đã ký ban hành bản “Kết luận Hội nghị Trung ương 5 (khóa XI) về tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí. Trong đó xác nhận chính thức “Thành lập Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng trực thuộc Bộ Chính trị, do đồng chí Tổng Bí thư làm Trưởng ban”

Phải chăng Chính phủ không làm được thì Đảng sẽ làm được? Ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không làm được thi ông TBT Nguyễn Phú Trọng sẽ làm được? 

Hẳn là rất ít người tin như vậy. Thậm chí cho rằng sẽ ngược lại. 

Về tài và quyền thì có lẽ ông NPT không bằng ông NTD. Phải chăng ông NPT có đức hơn ông NTD? Nếu điều ấy là thật đi nữa thì cũng không thể lấy đức ra mà diệt tham nhũng được. 

Vả chăng, như tôi đã nhiều lần khẳng định: muốn chống được tham nhũng phải chống cái nguyên nhân đẻ ra tham nhũng. 

Nguyên nhân tệ nạn tham nhũng vào loại hàng đầu thế giới ở Việt Nam chính là do đường lối, chủ trương, chính sách của ĐCSVN có nhiều điểm chưa đúng. Đảng đã tạo ra hai chùm phôi tham nhũng rất lớn. Một là: chủ trương đất đai thuộc sở hữu toàn dân. Hai là: Doanh nghiệp nhà nước là chủ đạo. Hai chùm phôi này được nuôi dưỡng trong cái bao thai đường lối “Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”. 

Chính phủ có bất tài, có hư hỏng cũng chỉ là “người” chăn dắt tham nhũng. Đảng mới là “người” đẻ ra tham nhũng. 

Tham nhũng đang như con sâu (chủ trương đương lối) đục ruỗng thân cây mà lại chỉ lo đi vặt mấy cái lá úa (cá nhân tham nhũng) thì vặt đến bao giờ cho hết và làm sao mà cứu được cây khỏi tàn tạ! 

Không phải cuộc chiến chống tham nhũng. Cũng không phải cuộc sát phạt giữa 4Sang và 3Dũng. 

Nếu là cuộc chiến chống tham nhũng thì nên nhiệt liệt hoan nghênh. Nếu là cuộc sát phạt giữa hai “vua nhà mình” thì cũng đành khoanh tay đứng nhìn và lo làm việc khác. Chỉn e, đây lại là một cuộc chiến tranh ủy nhiệm nữa!. 

Hiện tượng trang web Quan Làm Báo xuất hiện gần như đồng thời với Nghi quyết TƯ 4 đã làm nẩy sinh nhiều câu hỏi chưa lý giải được. Hẳn Quan Làm Báo không phải là của dân (bọn kẻ thù, bọn phản động). Phải chăng, đây chính là cơ quan ngôn luận phục vụ Nghị quyết TƯ 4. 

Nhân dân thì thường suy tư về nhiều lĩnh vực và có nhiều nỗi bức xúc chứ không chỉ chủ yếu chĩa mũi nhọn vào hai nhân vật: Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Văn Hưởng. Ít người có dịp tiếp xúc và biết đến Nguyễn Văn Hưởng để mà trút căm hờn lên đầu nhân vật này đến mức cay cú như Quan Làm Báo. Chỉ một số người biết Nguyễn Văn Hưởng là tiến sỹ đã từng du học ở Đức, ở Hoa Kỳ và tỏ ra thân Phương Tây, trong khi kho tư liệu cung đình sử dụng ở Quan Làm Báo thì chỉ tình báo mới có được và cái giọng lơ lớ, phát âm sai khiến người ta nghĩ đến mấy chú chệt. 

Tiếc rằng ở Việt Nam, tình báo Hoa Nam đã cắm sâu không chỉ trong xã hội mà cả các cấp lãnh đạo xã, huyện, tỉnh, trung ương, bộ chính trị... nên đã lung lạc được nhận thức, làm cho không chỉ thường dân mà cả các nhà lãnh đạo, các thức giả nhìn nhận không đúng một số vấn đề và một số nhân vật. Đối với Việt Nam, tình báo Hoa Nam tỏ ra quá giỏi, hơn hẳn CIA. Cho nên gần đây Quốc hội và Chính phủ Hoa Kỳ đã có một vài hành xử không thích hợp với Việt Nam trong trạng huống này. 

Chắc là không sai lầm khi cho rằng đây là cuộc chiến ủy nhiệm giữa phe thần phục Trung Quốc với phe thân Hoa Kỳ và Phương Tây. 

(Tôi nói thần phục Trung Quốc chứ không nói thân Trung Quốc. Thân Trung Quốc là nên và cần, nhưng thần phục Trung Quốc là ngu dại và tội lỗi). 

Do thần phục Trung Quốc mà ta đã bị xâm lăng một phần lãnh thổ và lãnh hải, đã chịu một phần ách đô hộ về chính trị-tư tưởng (mang tên tầm cao chiến lược), về kinh tế (khai thác bauxite Tây Nguyên, titan ven biển, thắng thầu nhiều hợp đồng béo bở, tạo khoản nhập siêu khổng lồ …) … 

Cha ông xưa đã thông minh, dũng cảm vứt bỏ ách đô hộ ngàn năm của Tàu, chính quyền Cộng sản hết đưa nhân dân ta đi làm lính lệ cho Trung Quốc lại quàng vào cổ đất nước cái ách-đô-hộ-từ-xa ngày một nặng, một sâu. Cái nấc sâu Thành Đô chưa biết bao giờ mới gỡ được, nay có nguy cơ lại đang chui vào một nấc sâu mới nữa! 

Tội này nặng gấp triệu lần tham nhũng. Dưới ách đô hộ của bọn ngoại bang tham tàn này nhân dân ta không chỉ vẫn phải gánh chịu nạn tham nhũng nội tộc mà còn nạn tham nhũng, bóc lột của ngoại bang tàn tệ, cay đắng nhiều lần hơn. 

Mong cho bên nào thắng? Cần gạt bỏ ai bây giờ? 

Số phận tổ quốc ta đang bị đặt trên một cỗ xe “định hướng vào chỗ chết” (theo tướng Trần Độ). Cỗ xe này vận hành trên bốn bánh xe cọc cạch. Thay được cả thì tốt biết bao. 

Nếu có tự do tư tưởng, tự do ngôn luận thì sẽ được thấy biểu hiện nhiều nhân tài hoàn toàn xứng đáng. Trong hoàn cảnh éo le như hiện nay có thể tạm chấp nhận mấy gương mặt sáng giá hơn như Phạm Quang Nghị, Nguyễn Bá Thanh, Nguyễn Quang A, Lê Đăng Doanh, Trần Huỳnh Duy Thức … 

Cần hết sức thận trọng khi thay thế một hay một cặp bánh xe nào. Tháo bỏ bánh bên này xe sẽ đổ về một phía. Tháo bánh bên kia xe sẽ rơi xuống vũng lầy Trung Quốc. 

Trong bài "Chỉnh đảng - Âm mưu gì của Nguyễn Phú Trọng và Trung Quốc" đăng trên Dân Làm Báo ngày 3/3/2012, nhà báo Nguyễn Nghĩa đã tỏ ra am tường khi cảnh báo: "Chỉnh đảng là sự sắp xếp lại hàng ngũ ĐCS VN nhằm đưa các phần tử thân TQ lên các vị trí then chốt trong chính phủ, nhà nước VN, ĐCS VN, nhằm đảm bảo cho cuộc chiến dành ảnh hưởng tại Châu Á của TQ với Hoa Kỳ có được hậu thuẫn từ VN, nhằm làm cho VN luôn yếu bởi các tài nguyên khoáng sản của Biển Đông sẽ lọt hoàn toàn vào tay TQ, nhằm tăng cường an ninh cho TQ từ phía Biển Đông..." 

Tai họa rùng rợn nhất sẽ xảy ra nếu vô phúc hai chức danh Tổng Bí thư và Chủ tịch nước được gom vào tay một kẻ thần phục Trung Quốc. 

Khẩn khoản mong bài viết này được quý độc giả tìm mọi cách chuyển giúp ngay tới 173 ủy viên Trung ương Đảng đang họp Hội nghị Trung ương 6 và tất cả các vị đại biểu Quốc hội sắp họp nay mai. 

Người viết xin chân thành cảm ơn. 


Hà Nội 6 tháng 10 năm 2012